Thưa quý ông, quý bà, giờ đây
tôi muốn giới thiệu

 

một truyền thuyết trong ngành
của chúng ta..

 

Cô ấy là người thành công nhất
trong lịch sử của hệ thống chúng ta

 

và đã 5 năm qua giữ cho
chúng ta luôn là số 1 .

 

Cô ấy là con át chủ bài,

 

và hôm nay sẽ đưa chúng ta
lên tới đỉnh.

 

Xin chào mừng một thiên tài vĩ đại,

 

và người làm việc chăm chỉ nhất
trên truyền hình : Joanna Eberhart.

 

Xin mời, Joanna !

 

Xin cảm ơn rất nhiều. Xin cảm ơn.

 

Joanna !

 

Cảm giác thật tuyệt vời, đặc biệt
khi cảm giác đó có được từ những
người tuyệt vời như các bạn

 

từ tất cả những nơi trong đất nước,
từ những chi nhánh của mạng.

 

Hãy tự tán thưởng mình đi.
Các bạn xứng đáng có nó.

 

Và tôi muốn một phần thưởng
Giáng sinh thật tuyệt.

 

Tôi đùa thôi, nhưng không
thật sự thế, bởi vì ...

 

...tôi quá vui, tôi đang nóng lòng,
tôi quá hào hứng

 

về điều tôi muốn cho mọi
người xem.

 

Vậy hãy sẵn sáng, vì những tối thứ hai

 

cả thế giới sẽ ngắm nhìn một người
đàn ông, một phụ nữ và câu hỏi !

 

Các bạn đã sẵn sàng cho chung kết
vòng thi về giới tính chưa ?

 

- Ai làm ra nhiều tiền hơn ?
- Là tôi.

 

Ai tham dự cuộc thi người mạnh mẽ
hàng năm và chiến thắng ?

 

Là tôi.

 

Ai đã bí mật muốn mình sẽ lấy
một cô gái đống tính ?

 

- Là tôi !
- Là tôi !

 

Là Tara !

 

Và...

 

...vào thứ ba...

 

Không, đây không chỉ là một
chương trình TV.

 

Không, đây là thứ tự do, là giải
thoát, phá vỡ mọi quy luật

 

và mang đến tiếng vang là giải Emmy !

 

Vâng !

 

Tôi có thể cho mọi người thấy một
hiện thực căn bản trên
hành tinh này không ?

 

Chương trình ''Tôi có thể
làm tốt hơn'' !

 

2 chúng tôi đã ở đó là một
cặp hạnh phúc

 

đang bay trên chuyến hạng nhất
đến một thiên đường nhiệt đới

 

nơi chúng tôi hoàn toàn bị bao
vây bởi những tay mại dâm
chuyên nghiệp,

 

và vào cuối tuần ...
Ừm, hãy nhìn xem qua,

 

Vậy là, đã một tuần rồi, và Hank,
trưởng phòng nhân sự từ Omaha,

 

đã trải qua 7 ngày với Vanessa,

 

một gái mại dâm và vũ nữ thoát y.

 

À, thật ngạc nhiên.

 

Và tôi thừa nhận là chúng tôi đã
khá vui trong bồn tắm
và mọi thứ khác.

 

Nhưng anh biết điều gì không,
Billy ?

 

Tất cả những gì chúng tôi làm
là nói chuyện...

 

...vì tôi yêu vợ tôi...

 

...và nơi duy nhất tôi muốn về
là Omaha với Barbara của tôi.

 

Kiên trì lắm, Nessa.

 

Và Barbara, cô đã ở với Rocky
hôm thứ hai,

 

một người đô con và là vệ sĩ,

 

Từ thứ ba đến thứ năm là với
các diễn viên

 

trong phim Hung Jury,

 

và ở cuối tuần với Tonkiro.

 

Và giờ là quyết định cuối cùng.
Barbara, là cô quyết định đó.

 

Sẽ là Omaha ?

 

Hay ''những chàng to khoẻ'' ?

 

Ừ thì...

 

...trước khi tôi đến chương trình
này, tôi chỉ ngủ với một người

 

và đó luôn là Hank.

 

Tôi Hank sâu đậm và mãi mãi
với cả con tim,

 

và tôi sẽ không làm gì đau lòng anh ấy.

 

Nhưng tôi có thể làm tốt hơn !

 

Cuộc chiến tình dục,
có từ lâu rồi như ...

 

Tại sao ?

 

- Xin lỗi ?
- Tại sao các người làm thế ?

 

Ồ, Chúa ơi, là Hank
từ chương trình đó !

 

Hank đó mọi người.

 

Thôi, đủ rồi.

 

Tôi yêu Barbara. Tôi có gia đình.
Có cuộc sống của tôi.

 

Hank,

 

tôi biết là anh đau lòng.

 

Tình yêu không dễ dàng đâu.

 

Các mối quan hệ không dễ dàng,
không cho bất cứ ai.

 

Nhưng giờ anh biết sự thật
về Barbara rồi đó,

 

và anh sẽ phải sống tiếp
cuộc đời mình.

 

Và anh sẽ gặp ai đó tuyệt vời,

 

và nước Mỹ yêu anh.

 

Ừ, tôi có ý tưởng cho chương
trình hay khác đây.

 

Vậy thì, nói với chúng tôi đi.

 

Nó gọi là...

 

- ...''Hãy giết hết phụ nữ'',
- Hắn ta có súng đó !

 

- Joanna, cô không sao chứ ?
- Tôi khoẻ.

 

Rất vui được đi. Cảnh sát tốt la
thường. Và không một vết trầy.

 

- Cô chưa nghe gì à ?
- Về chuyện gì ?

 

Người đó, Hank. Ngay trước
khi định giết cô,

 

anh ta đã đến gặp vợ cũ và
5 người tình của cô ta.

 

- Thật à ?
- Anh ta đã bắn họ.

 

Cô vợ giớ trong tình trạng nguy kịch,

 

và 4 trong 5 người đàn ông
thì thương tật vĩnh viễn.

 

- Còn Tonkiro ?
- Anh ta không sao.

 

- Tạ ơn Chúa.
- Cô biết thế là sao chứ.

 

Dĩ nhiên.

 

Chúng ta sẽ phải trả tiền
thuốc men cho họ.

 

Kiếm cho họ những bác sĩ tốt nhất,
chăm sóc con, tập hồi phục cho họ,

 

tất cả những gì họ cần, và sau đó
đưa họ đến New York, trên
chuyến bay hạng nhất,

 

cho việc quan trọng nhất,

 

Hank và Barbara :
hãy cùng hàn gắn,

 

Vậy là cô không biết rồi.

 

Chúng ta không thể gánh chuyện
đó. Chỉ việc kiện tụng không cũng
làm phá sản hệ thống rồi.

 

Và tất cả chương trình mới của
cô, tất cả sự sắp xếp, các chi
nhánh sẽ không với tới được.

 

Chúng ta có các cổ đông.

 

Chúng tôi không thể để cô
làm hỏng hết hệ thống.

 

Nhưng chúng tôi chỉ muốn
điều tốt nhất cho cô.

 

Dĩ nhiên.

 

Cảm ơn cô đã hiểu chuyện.

 

Joanna, chúng tôi chỉ muốn nói
điều này không thật công bằng.

 

Tạm biệt, mọi người !

 

Chúc mọi điều tốt lành !

 

Jo à ?

 

Anh Walter.

 

- Chuyện gì vậy ?
- Ừ thì,

 

em đã suy sụp đó.

 

Và bác sĩ nói có nhiều thứ
phải làm đó,

 

nhưng em sẽ ổn thôi.

 

Ồ, và Pete đã làm cho em này.

 

- Ồ, thật tuyệt vời.
- Phải thế không ?

 

Và anh muốn em biết ngay
lúc anh nghe tin,

 

anh đã gọi cho mạng và xin nghỉ.

 

- Anh làm thế vì em à ?
- Dĩ nhiên.

 

Anh biết anh chỉ là phó giám đốc,

 

nhưng anh sẽ không bao giờ
làm cho những người đó nữa,

 

không phải chỉ sau khi họ
đối xử với em như thế.

 

O, Walter...

 

Và em nhớ hôm nay là gì không ?

 

Là kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.

 

O, anh Walter...

 

...em thật xin lỗi.

 

Có lẽ người đàn ông cố
giết em đã đúng.

 

Có lẽ em trở nên tồi tệ mất rồi.

 

Có lẽ em toàn quyết định sai lầm.

 

Chúng ta có thể dẹp hết mọi
chuyện và bắt đầu lại không ?

 

Và sửa lại, như đám cưới
chúng ta chẳng hạn ?

 

- Nhưng tại sao chúng ta phải đi ?
- Đến Connecticut à ?

 

Chúng ta đi để dẹp hết mọi
chuyện và bắt đầu một
cuộc đời tươi đẹp

 

ở thị trấn mới đẹp đẽ này.

 

- Tên họ ?
- Kresby.

 

- Chào mừng đến Stepford.
- Cảm ơn.

 

- Mấy đứa nghĩ gì ?
- Tuyệt.

 

- Tốt.
- Còn em ?

 

Chào mọi người. Tôi là bà Wellington.

 

Chào mừng đến Stepford.

 

Tôi làm cho bất động sản Stepford.
Chúng ta đã nói chuyện
trên điện thoại rồi.

 

- Anh chắc là Walter.
- Thật vui được gặp anh.

 

Và những đứa trẻ.

 

Cô cá con là Pete.

 

Và cậu bé khá đẹp trai giống bố.

 

Cảm ơn.

 

Và Kimberly, con là đôi tai của
con bọ dễ thương nhất đó sao.

 

Bọ không có tai đâu.

 

Cô bé không hơi vô lễ,
và hơi buồn sao.

 

Và đây chắc là Joanna.

 

- Bị sốc à ?
- Nhưng sẽ khoẻ thôi.

 

Chào, người khoẻ mạnh nhỏ bé.

 

Giây phút Walter gọi, tôi đã
biết đây là ngôi nhà tuyệt nhất
cho các bạn.

 

Hàng đầu trong các ngôi nhà
ở Stepford,

 

có mọi thứ mà mọi gia đình
người Mỹ cần.

 

- Và tôi có thể giới thiệu...
- Nhìn này.

 

- Thật ngạc nhiên.
- ...căn phòng rộng này.

 

Tôi gọi nó là phòng khách.

 

Và cũng là ngôi nhà thông minh.
Giờ thì, thứ này điều khiển
hệ thống an ninh.

 

- Đã an toàn,
- Nó nói với chiếc tủ lạnh.

 

Chúng tôi cần nước trái cây,
cần nước trái cây,

 

Hệ thống cũng quan sát hết
mọi bồn cầu.

 

Nơi nó sẽ kiểm tra lượng urê
cho đường trong máu,
protêin và chất béo.

 

Hãy dội cầu,

 

Không tuyệt sao, mấy đứa ?

 

- Con sẽ đi coi phòng mình.
- Cả con nữa.

 

Giờ thì, Walter, anh sẽ đi làm ư ?

 

Không.

 

Không, cả Joanna và tôi
đều rời công ty rồi.

 

Ồ, nhìn kìa, chó con đó.

 

Loại Rôbô Rover 3000. Lại đây
nào nhóc, lại đây, lại đây.

 

Joanna.

 

Thị trấn đã hơn 200 năm tuổi.

 

Nó được George Washington
sáng lập, và Martha yêu nó lắm.

 

Stepford là thiên đường gia
đình của Connecticut.

 

Không tội ác, không có nghèo đói
và không tệ nạn.

 

Cái gì thế ? Ở trên đồi đó?

 

À, đó là hội đàn ông của Stepford.

 

Nơi những người đàn ông tuyệt
vời của chúng ta họp lại và
tránh xa chúng ta.

 

Tôi đúng không ?

 

- Vậy phụ nữ đi đâu ?
- Đến với bể tắm Simply
Stepford Day.

 

- Chào các quý cô.
- Chào Claire.

 

Tôi muốn giới thiệu công dân
mới của Stepford : Joanna.

 

Xin chào Joanna.

 

- Chúng ta sẵn sàng làm việc chưa ?
- Ồ, rồi.

 

Xin vui lòng vào vị trí.

 

Chờ đã, mọi người định mặc
vậy mà tập ư ?

 

Ừ, dì nhiên. Bất k ể chúng tôi làm
gì, chúng tôi luôn muốn nhìn
mình tuyệt nhất.

 

Ý tôi là, tại sao ư, hãy thử tưởng
tượng nếu người chồng
thấy chúng ta

 

trong bộ áo mồi hôi thị thành,
đen đủi, rách nát thế này

 

với tóc rối bù và hầu như
không trang điểm chứ ?

 

Ôi, trời ơi.

 

Giờ thì,

 

hôm nay chúng ta sẽ tập đặc biệt

 

vì chúng ta sẽ tập một loạt bài

 

tôi tự phát minh ra, dựa trên
những công việc nhà đơn giản.

 

Tôi gọi nó là Clairobics.

 

Vì tên bà ấy là Claire.

 

Được chưa, giời thì đến lúc
làm thon gọn và lau chùi rồi.

 

Tất cả hãy là chiếc máy giặt.
Và...

 

Và...

 

Coi nào, Joanna.

 

Vòng xoáy, quý cô, và...

 

Và...

 

Và...

 

Và...

 

- Tuyệt.
- Ừ, đúng rồi. Ai giỏi đây ?

 

Là anh đó.

 

Cảm ơn, cưng.

 

Walter à ?

 

- Chào, anh khoẻ không ?
- Là Walter Kresby.

 

- Rất vui được gặp anh.
- Tôi là Ted Van Sant.

 

Tôi là Stan Peters.
Vào đi, nhanh lên.

 

- Mike nói anh sẽ tới.
- Vui được gặp anh.

 

Vào đi.

 

Nghe này, hãy đến đây,
mọi người, mừng Ngày Quốc Khánh,

 

Lúc 1h30 sẽ là chương trình cho
bọn trẻ Stars and Stripes, tô màu...

 

Không tuyệt sao ?

 

Một dạng dã ngoại xưa.
Không thể có được ở Manhattan.

 

Đó là lý do chúng ta sẽ chỉ
ở trong 10 phút thôi.

 

Chúng ta sẽ coi như có hiện diện,
rồi sau đó biến khỏi đây.

 

Mấy đứa, mẹ thật sự xin lỗi,
nhưng hãy cố tìm gì vui chơi nhé.

 

Mẹ, đây là dã ngoại mà.

 

- Vui lên.
- Đi đi, vui nhé.

 

10 phút à ?

 

Walter, anh không nhận ra à.

 

Những phụ nữ này họ thân thiện
như những tiếp viên hàng không
bị loạn trí đó.

 

- Tất cả họ sẽ vượt qua em mất.
- Joanna !

 

Đến rồi đó.

 

- ồ, Joanna.
- Joanna, chào.

 

- Chào, Walter.
- Chào.

 

- Anh tuyệt thật.
- Em thích anh mặc đồ k aki.

 

Chỉ thử nghiệm mới thôi mà.

 

Giờ thì em biết sao họ gọi
nó là Cộng hoà chuối rồi.

 

Xin lỗi, xin lỗi !

 

Xin thứ lỗi, quý cô.

 

Xin lỗi, xin lỗi.

 

Xin mạn phép.

 

Có phải tôi là người duy nhất cho
rằng những thứ này còn hơn
cả sự phiền hà nữa ?

 

Chúng ta đang tổ chức ngày
Quốc khánh,

 

nhưng ở đây hầu như không
có người Mỹ da đen,

 

không người da đỏ,
cũng không người Mỹ gốc Á,

 

và... Ồ, Chúa ơi.

 

Chào, cô là Joanna Eberhart đây.
Người bị đối xử không công
bằng đây rồi.

 

Bà không phải là Bobbie
Mark owitz đó sao?

 

Tôi thích những cuốn sách của bà,
đặc biệt là cuốn mới nhất.
Nó tên gì nhỉ ?

 

Nó về mối quan hệ với mẹ bà đó.

 

- Con yêu mẹ nhưng xin hãy chết đi,
- Này, em. Này em ơi.

 

Nhìn anh làm gì này.

 

Mừng ngày 4-7, mọi người.

 

Xin lỗi. Có phải đây là người
quấy rầy bà ?

 

- Ừ, là chống tôi đó.
- Chào chàng Kresbo.

 

- Chào, Dave.
- Sao 2 người biết nhau ?

 

- Hội người đàn ông.
- Chỗ đó đó.

 

- Em giặt ủi xong chưa ?
- Không, em vừa hoàn thành
một chương tác phẩm thôi.

 

- Em làm bánh sandwich chưa ?
- Anh làm chưa ?

 

- Mấy đứa nhóc đâu ?
- Nhóc nào ?

 

Con chúng ta.

 

- Này, 2 người không sao chứ ?
- Chúng tôi ổn thôi.

 

- Nhanh lên, tôi cần ăn bánh.
- Thấy tôi muốn nói gì chưa ?

 

Jerry... Jerry, đây là chỗ bán bánh,
một nơi bán bánh thật sự.

 

Nó hơi giống bức tranh ở Smithsonian

 

trong viện Những người nội trợ.

 

O, không. Không, thôi đi.
Dừng lại, dừng lại..

 

Đó không phải rượu cocktail đâu.

 

Roger, chúng ta có thể...? Chúng ta
có thể nào bước vào như một
cặp lâu năm không ?

 

Sao các cô có thể giữ được
thân người như thế ?

 

Có phải có một thùng to chứa
cocktail ở đâu đó không ?

 

- Nhưng nó đáng chứ ?
- Roger.

 

Ồ, tôi xin lỗi.

 

- Đó là...
- Thật tuyệt.

 

Jerry nghĩ tôi hơi quá,
tôi biết, mọi thứ.

 

Xin lỗi, anh có phải là
Roger Bannister không ?

 

Kiến trúc sư đáng ngạc nhiên
từ báo The Times ?

 

Ồ, cảm ơn. Đây là Jerry Harmon.

 

- Chào.
- Luật sư của tôi đó.

 

Nhưng anh ấy có tất cả những
thứ cần rồi.

 

- Thôi đi.
- Dừng lại.

 

- Chúng tôi mới ở đây.
- Ồ, Chúa ơi, Joanna Eberhart.

 

- Tôi thích những chương trình lắm.
- Ồ, cảm ơn.

 

Và Bobbie Mark owitz.
Tôi yêu những cuốn sách.

 

Jerry, chuyện đó thế nào nhỉ ?
Các cô từ đâu đến ?

 

Ý tôi là, ở ngay Stepford.

 

Mọi người.

 

Xin chú ý, xin chú ý,
những người mừng lễ Quốc Khánh,

 

hãy nắm tay bạn của mình đi
vì đã đến lúc

 

để khiêu vũ tại Stepford
rồi, hãy tiến vào đi.

 

- Khiêu vũ kiểu cổ à ?
- Theo kiểu cao bồi à ?

 

- Chết mất thôi.
- Coi nào, Bobbie.

 

- Chào.
- Chào.

 

Được rồi, mọi người sẵn sàng
đôi chân đi

 

cho những bước nhảy ở Stepford
hoang sơ chưa ?

 

Được rồi.

 

Hãy ôm lấy bạn nhảy.
Bỏ hết mọi suy nghĩ.

 

- Đi nào.
- Những con ngựa đực yêu những
con cái ở Stepford.

 

Tất cả đàn ông bên trái,
bên phải

 

Hãy bắt những cô gái đó,
họ không cắn đâu.

 

Và nắm tay quay vòng nào

 

Hãy nhảy điệu cao bồi đi.

 

- Áo đẹp lắm, Stan.
- Cảm ơn.

 

Yippee-ki-yay, yippee-ki-yay,
yippee-ki-yay, yippee-ki-yay,

 

yippee-ki-yay, yippee-ki-yay,

 

- yippee-ki-yay, yippee-ki-yay,
- Em ơi.

 

- yippee-ki-yay, yippee-ki-yay.
- Bình tĩnh nào.

 

Do-si-do, do-si-do,
do-si-do, do-si-do,

 

- Tuyệt, lui lại nào, mọi người.
- do-si-do, do-si-do, do-si-do...

 

Chúa ơi.

 

Do-si-do, do-si-do,
do-si-do, do-si-do.

 

- Xin lỗi. Xin tránh đường.
- Cô ấy không sao chứ ?

 

- Không sao.
- Xin mạn phép.

 

- Do-si-do.
- Được rồi. Được, đừng cố
di chuyển cô ấy.

 

- Cô ấy say đó.
- Không cần đâu, cảm ơn.

 

- Cô ấy tóc vàng.
- Tôi là chồng cô ấy đây.

 

- Do-si-do.
- Jo, em không phải là bác sĩ.

 

Walter, Em có thể lo vụ này.
Em điều hành cả hệ thống mà.

 

- Ai đó gọi giùm 911 đi.
- Mike đây rồi.

 

Mike.

 

- Mike.
- Do-si-do.

 

Do-si-do, do-si-do, do-si-do.

 

- Mike.
- Ổn thôi. Tôi đây rồi.

 

Walter, quý cô đây.

 

- Quý cô à ?
- Jo, Jo.

 

Walter, chuyện gì vậy ?

 

- Xin lỗi.
- Xin lùi lại.

 

- Này ! Xin...
- Xin lỗi.

 

- Chuyện gì vậy ?
- Herb, Dave,

 

giúp tôi một tay và đưa
Sarah đến chỗ của tôi.

 

- Chỗ gì của ông ?
- Một nơi tuyệt.

 

- Là một phòng đó.
- Đi nào.

 

Chúng ta cần xe cấp cứu.
Ông không nên di chuyển cô ta.

 

Có thể cô ấy cần oxy và thuốc.

 

Mọi thứ không phải lúc nào
cũng cho em, Jo.

 

Walter.

 

Cô ấy sẽ ổn. Say nắng đó mà.
Mất nước đó.

 

- Mất nước à ? Ông có điên không ?
- Jo. Tôi xin lỗi, Mike.

 

Joanna. Joanna, đây là thời
khắc đặc biệt.

 

- Tôi muốn cô gặp...
- Mike Wellington.

 

Chồng tôi.

 

- O...
- Và cô chắc là Joanna nổi tiếng.

 

Cô thậm chí còn xinh hơn trên tạp chí.

 

- Họ không công bằng với cô.
- Xin lỗi, cô đó bệnh nặng quá.

 

Cảm ơn. Tôi nên đi với cô ta.

 

Cô ta sẽ được giúp đỡ tận tình.
Tin tôi đi, quý cô ạ.

 

Cô ta đã bị bắt lấy,
và cô ta gần như bay lên đó.

 

Và anh đã nói em anh đã 5
triệu lần gọi cho Herb rồi.

 

Anh ta bảo Sarah không sao.

 

Cô ta chỉ cần nước thôi,
như Mike nói vậy.

 

- Cô ta đang bốc lửa, Walter.
- Cô ấy đang nhảy thôi.

 

Vậy tại sao chẳng có lấy bác sĩ ?
Và tại sao...?

 

Tại sao...?

 

Walter ! Walter !
Và tại sao mọi người

 

ngay lập tức nghe Mike thôi ?

 

Và tại sao, tại sao mọi người chỉ
đứng đó thôi ?

 

Ý em là tại sao họ không nghe em à ?

 

- Không phải điều em muốn nói !
- Chúa ơi, Joanna !

 

- Gì vậy ?
- Em bị sa thải,

 

bọn trẻ không hiểu em, và hôn
nhân của chúng ta đang tan vỡ.

 

Và tình trạng của em khiến mọi
người muốn giết em.

 

Nó khiến mọi người muốn giết em.

 

Đó là lý do chúng ta ở đây.

 

Những người ở đây chẳng làm gì

 

mà rất thân thiện đón tiếp em.

 

Còn em thì lại đi nghi ngờ và
sống giả tạo.

 

Và trên hết, tại buổi dã ngoại
em làm anh xấu hổ.

 

Ừ thì, anh không thể làm tiếp nữa.

 

Anh không thể tranh luận với em
về mọi thứ nữa. Kết thúc rồi.

 

- Hôn nhân kết thúc rồi.
- O, không !

 

- Không !
- Không gì ?

 

Xin đừng đi.

 

- Tại sao không ?
- Vì anh đúng đấy.

 

Chờ đã, anh xin lỗi. Anh không
nghe thấy. Em vừa nói gì ?

 

Em bảo rằng, anh đúng đó.

 

Về chuyện gì ?

 

Về mọi thứ.

 

Về em.

 

Em biết vì sao anh làm cho hệ
thống không ?

 

Vì anh nghĩ có anh ở đó, anh sẽ
lám em nhẹ gánh đi.

 

Thật à ?

 

Ừ, có đấy. Và chương trình đó
gọi là gì nhỉ ?

 

Tôi có thể làm mọi người chăng ?

 

Thấy anh muốn gì chưa.
Anh muốn làm em cười.

 

Thật ngọ ngào, nhưng em...

 

Em bận quá. Em điều hành cả
hệ thống, Walter.

 

Em quá bận rộn nên chúng ta đã
không ngủ chung trong một năm.

 

- Em biết. Em...
- Ừm, em nhớ anh.

 

Nhưng em luôn yêu anh nhiều. Em...

 

Anh biết mà.

 

Tại sao ?

 

Vì... bởi vì...

 

...anh ngớ ngẩn, và anh...

 

Anh đẹp trai, và anh...
Anh...

 

Anh là Walter của em.

 

Và bởi vì khi anh chơi cờ trên mạng

 

anh làm thứ này...

 

- Anh làm điệu vũ chiến thắng
nho nhỏ này.
- Anh không có. Anh không làm.

 

- Có, có đó.
- Không, không có.

 

Nhưng nếu em không phải người
khôn ngoan nhất

 

người giỏi nhất và thành công nhất,

 

thì em không biết em là ai ?

 

Em muốn tìm ra không ?

 

Bằng cách nào ?

 

Trước hết, giờ chúng ta đang ở
nông thôn, vậy không mặc đồ
đen nữa.

 

- Không à ? Anh mất trí à ?
- Nghe anh đi.

 

Chỉ những bà dở hơi, loạn trí và
đầy quyền lực,

 

ở Manhattan mới thế. Em không
muốn thế chứ ?

 

Từ khi em còn nhỏ cơ.

 

Trông tôi được không ?

 

Tôi có thể nói thật không ?

 

- Cô trông giống như Betty
Crock er.
- Tôi biết.

 

- Ở Betty Ford.
- Chúng ta cần sữa,

 

- Chúng ta cần sữa, cần sữa,
- Cảm ơn.

 

Này, tôi đang cố gắng thay đổi.

 

Ý tôi là, tối qua chồng tôi là con
người hoàn toàn khác.

 

Anh ấy mạnh mẽ, đầy uy quyền,
anh ấy ra lệnh.

 

Như cái tủ lạnh nhà cô đó.

 

Ừ thì, không ai nói dễ dàng
gì khi làm bà nội trợ

 

và bà mẹ ở yên tại nhà.

 

Đó là công việc khó khăn nhất
trên thế giới, đúng không ?

 

Ừ thì, có lẽ vậy, nhưng những
phụ nữ Stepford này,

 

- tất cả họ có điều gì đó.
- O, như hôm qua,

 

cô nàng tội nghiệp Sarah Sunderson.

 

Walter bảo cô ta không sao.

 

Nhưng cô bảo cô ta có tia lửa
bắn ra từ cổ.

 

- Giờ thì, đó là dấu hiệu đầu tiên.
- Của cái gì ?

 

Thứ trang sức rẻ tiền.

 

- Chúng ta nên gặp cô ta.
- Tại sao ?

 

Vì chúng ta cần sự khích lệ.

 

Đó là cách người ta làm ở Manhattan.

 

Họ quan tâm đến nhau.

 

Ý tôi là, nếu 2 người ở New York
và một người hàng xóm bệnh

 

- 2 người sẽ làm gì ?
- Chúng tôi gọi cho cô ta.

 

- Để coi cô ta chết chưa.
- Để chúng tôi lấy căn hộ đó.

 

Đi nào. Đứng lên. Đứng lên.

 

Sarah?

 

- Ú ù.
- Cô ta có trong đó không ?

 

- Làm gì vậy ?
- Nó mở mà.

 

- Thật ngạc nhiên.
- Thật hay.

 

Và đáng tin.

 

Roger.

 

Roger.

 

- Nhìn nơi này coi.
- Tuyệt.

 

- Sarah?
- Sarah?

 

Roger.

 

O, Herb.

 

- Ôi, cưng ơi.
- Ồ, phải. Ồ, phải.

 

- Làm anh năn nỉ đi !
- Ừ !

 

Ồ, em vui quá !

 

- Ồ, Chúa ơi.
- Trong DVD à ?

 

Không, là họ đó.

 

Ôi, anh là vua !

 

Ừ !

 

- Tôi lên đó đây.
- Tại sao ?

 

- Roger !
- Tôi muốn 1 ít.

 

- Roger.
- Roger.

 

- Cưng ơi, lấy anh ít bánh đi.
- Ừ, cưng.

 

Cái gì đây ?

 

- Roger, bỏ nó xuống.
- Cái gì ? Ồ, coi nào.

 

- Roger.
- Tại sao nó ghi là Sarah ?

 

Roger, anh nên bỏ xuống ngay.

 

- Ra khỏi đây ngay.
- Không phải nhà mình đâu.

 

Ồ, dừng lại. Sao anh không
bỏ xuống ?

 

- Làm đi, Roger.
- Vì Chúa, chúng ta ra khỏi đây ngay.

 

Ra khỏi đây nhanh lên.

 

- Bỏ xuống. Coi nào.
- Được, thử dùng nó coi.

 

Chúng ta phải đi.

 

Tôi thật bối rối.

 

Thật xấu hổ.

 

- Bobbie.
- Hả ?

 

- Cô đang bị bệnh than à ?
- Xin thứ lỗi.

 

Tôi quá bận. Cuốn sách mới
của tôi đó.

 

Nhưng chị không thể mướn
người lau chùi à ?

 

Ai đó can đảm hả ?

 

Dave nói tôi tự mình làm đi,
giống như Sarah Sunderson.

 

- Ồ, tin nổi cô ta không ?
- Nhưng, mọi người ơi, nhà cô
ta sạch bóng.

 

Và cô ta quan hệ ngay giữa ban ngày

 

với chồng mình.

 

Ừ thì, tôi xin lỗi, nhưng bác sĩ
bảo tôi cần ý tưởng sáng tạo.

 

- Bác sĩ bảo tôi cần ranh giới.
- Bác sĩ bảo tôi cần

 

đủ năng lượng để khởi động Vegas.

 

- Có ai từng làm Zoloft chưa ?
- Trò trẻ con.

 

X anax. Tôi thần tượng Xanax.
Tôi ưa cổ điển.

 

Tôi thích ProZac với viên Viagra.

 

Và cô lên, cô lên đó.

 

- O, Roger.
- Viagra đó.

 

Này, có gì anh cần nói với
chúng tôi không ?

 

Ờ thì... chia sẻ.

 

Được, được.

 

Jerry và tôi cặp với nhau...

 

...hơn 1 năm rồi...

 

...và cuối cùng... Cuối cùng, chỉ là
tôi không thể tiếp tục được.

 

Tôi la lên, ''Anh sắp đồng tính rồi''.

 

Và anh ta nói, ''Thế thì đã sao ?''

 

Tôi nói, ''Thì sao à ?

 

''Nó giống như tên đồng tính
với cái đầu cắt xấu tệ''.

 

Chính xác thế.

 

Thế là tư vấn viên khuyên chúng
tôi nên ra ngoại thành.

 

- Tìm kiếm sự cân bằng.
- Chúng tôi cũng đến đó năm ngoái.

 

Ý tưởng của toà án. Đừng hỏi.

 

Được. Tôi biết điều này
không thể tin được,

 

nhưng sẽ có chuyện gì nếu
chúng ta học sống vui vẻ...

 

...mà không có Paxil hay ăn quá nhiều ?

 

Chuyện gì nếu chúng ta cố
gắng tìm ra sự thật,

 

những thứ ở Stepford này ?

 

- Ừ, phải đó !
- Chỉ 1 người sống sót thôi.

 

Zeus ! Zeus ! Zeus ! Zeus !

 

Zeus ! Zeus ! Zeus ! Zeus !

 

- Zeus ! Zeus ! Zeus ! Zeus ! Zeus !
- Cố lên, chàng Kresbo.

 

- Zeus ! Zeus !
- Lấy áo ngực của nó đi !

 

Zeus ! Zeus ! Zeus !

 

Ừ !

 

- Phải !
- Zeus thống trị vũ trụ !

 

Và Ted nơ Walter
20 đô đó !

 

À, để là người đàn ông.

 

Vậy là, Walt,

 

anh và Stepford,
có vẻ như hợp nhau nhỉ.

 

Tôi sẽ nói thế. Ý tôi là, thị trấn
và nhà. Nơi đây.

 

Ừ thì, như một giấc mơ vậy.
Giống như là...

 

Cứ như là cuộc sống phải thế.

 

Và tất cả vợ của các ông.
Ồ, Chúa ơi.

 

Ồ, Chúa ơi. Họ thật... quá...

 

Ngọt ngào hả ?

 

Duyên dáng à ?

 

Siêu tuyệt hả ?

 

À...

 

Tất cả chúng tôi đây đều hồi
hộp tham gia câu lạc bộ
sách Stepford này,

 

tôi không thể nói với các cô được.

 

Giờ thì, tôi vừa đọc xong
quyển thứ 3

 

sách ''Cuộc sống của Lyndon
Johnson'' của Robert Caro,

 

và tôi nóng lòng đọc tập tiếp theo.

 

Ừ thì...

 

Thật tuyệt đó, nhưng hôm nay
chúng ta sẽ thảo luận...

 

Ừm, có thể nó là cuốn sách quan
trọng nhất bất cứ ai trong
chúng ta sẽ đọc.

 

Vâng, nó thật kích thích,
nhưng cũng hứng thú.

 

Ấn bản đặc biệt của Heritage Hills,
kho vàng quý giá của

 

trong bộ sưu tập và đồ lưu
niệm Giáng sinh,

 

Cuốn sách này nói,

 

''Hãy mừng Chúa Giáng sinh bằng
những câu chuyện bịa''

 

Giờ thì, Bobbie, chúng tôi nhận
ra cô hơi khó chịu

 

với cuốn sách tuần này vì cô...

 

- Ồ, tôi đang tìm từ gì nhỉ ?
- Mới chăng ?

 

- Hay sợ hãi ?
- Lập dị à ?

 

- Người Do thái.
- Tương tự thế.

 

Nhưng những ấn bản của Heritage
Hill gồm những thứ như thế..

 

Thật ra thì, có cả một chương nói
về Hanukk ah.

 

Tôi chỉ yêu thích chương nói
về nón thông.

 

Chúng chỉ không dành để ở trung
tâm cho người ta múa chung quanh.

 

Cô có thể dùng các nón thông
làm lễ Nôen.

 

Người tuyết của cô có thể
là người Do thái.

 

Chỉ gắn thêm một ít cái đầu vô.

 

Hay tôi có thể dùng háng trăm
nón thông để làm người tuyết

 

với cái tên ''Tên Do thái to lớn''

 

cao 15 bộ, ở sân trước của tôi
bằng tuyết.

 

Ý tưởng hay đó.

 

- Ồ, phải, phải.
- Thật tuyệt vời.

 

- Ừ.
- Cô ấy thật khôn ngoan.

 

Tôi thích ý tưởng tạo ra ông
Santa Claus với kích thước thật,

 

- tất cả bằng nón thông.
- Được, tôi thích lắm.

 

Tôi định dùng nón thông vào
làm ảnh Chúa Giáng sinh.

 

Và tôi định đính nón thông
vào máy xoa bóp của tôi

 

và thật sự có một Giáng Sinh
vui vẻ.

 

Here comes Santa Claus
Here comes Santa Claus

 

Right down Santa Claus Lane

 

He's got a bag that's filled with toys
For the boys and girls again

 

Hear those sleigh bells jingle jangle
What a beautiful sight

 

So jump in bed, cover up your head
Because Santa Claus comes tonight

 

- Ai ?
- Santa Claus comes tonight

 

Joanna, cô ấy sao rồi ?

 

Ừm thì...

 

On...

 

Đang nói chuyện bạn bè chứ,
được không ?

 

- Dĩ nhiên.
- Ừ.

 

Vậy...

 

Joanna và tôi đã nói chuyện nhiều,

 

và chúng tôi thật sự mở
lòng ra với nhau.

 

Ý tôi là, chúng tôi thật sự
vượt qua nó.

 

Và tôi nghĩ từ bây giờ trở đi...

 

...cô ấy sẽ rất khác đó.

 

Anh nghĩ Joanna thật sự thay đổi sao ?

 

Ừ. Chắc chắn thế.

 

2 người kết hôn bao lâu rồi ?

 

- Ted !
- Ừ.

 

Không phải anh thiếu Walter
20 đô sao ?

 

Ừ, đúng đó..

 

Cưng ơi !

 

Chuyện gì vậy anh ?

 

Walt, ngồi xuống đi.

 

Anh cần 20 đô.

 

- Em biết mã số chứ.
- Dĩ nhiên.

 

Cô ấy đưa tiền lẻ.

 

Những thứ này cho buổi cắm
trại ngày mai ư ?

 

Me chỉ muốn các con tự hào về mẹ.

 

Bố, nhìn này.

 

Quả banh.

 

- Con rôbô này không tuyệt sao ?
- Ừ, có.

 

Tôi nói chuyện với người đàn ông
trong nhà này được không ?

 

- Mũi thò lò ơi..
- Trùm sợ hãi Mark owitz.

 

- Sát thủ máu lanh Kresbo.
- Ai dùng bánh nướng không ?

 

- Bánh nướng đây !
- Bánh nướng.

 

Này, vừa đúng lúc.

 

Jo, nó bị cháy đó.

 

- Sao em không thể làm những
thứ như thế này ?
- Sao anh không làm ?

 

Vì anh là nam.

 

- Chúng ta đi thôi.
- Ừ, chúng tôi có cuộc họp.

 

- Ở hội đàn ông.
- Khi nào anh về nhà ?

 

Khi anh có ở nhà đó.

 

Gọi cô giữ trẻ đi.

 

Bobbie, chị chắc chứ ?

 

Chúng ta không do thám.
Chúng ta đến thăm.

 

Các anh, tôi không thể nói chúng
ta hạnh phúc biết dường nào

 

để chào mừng con người mới này.

 

- Anh nói đi, Mike.
- Đúng đó.

 

Tôi yêu, yêu khoảng không gian này.

 

Rất giống cảnh Ralph Lauren gặp
Sherlock Holmes.

 

Nó nói rằng, ''Tôi có khiếu
thẩm mỹ và là nam''.

 

- Roger, anh hứa rồi.
- Chuyện gì ?

 

- Là nữ đó.
- Chán lắm.

 

- Xin lỗi.
- Không, không, không.

 

Jerry, anh sẽ thấy rằng
Stepford là nơi rất cởi mở.

 

- Ừ, phải đó.
- Chúng tôi chào mừng anh và bạn anh,

 

cũng giống như những cặp khác.

 

Chắc rồi. Bất cứ cặp nào.

 

- Đúng rồi.
- Bạn gái đó.

 

Cô... Cô gì đó.

 

- Vì Stepford !
- Stepford !

 

Anh cá đi.

 

Ừ.

 

Khỉ thật. Nhanh lên, đi nào.

 

Cô nghĩ thế đúng không,
việc đi dọ sát lung tung đó ?

 

Nhớ này.

 

Tất cả phụ nữ ở đây đều là
những con mèo hết sức hấp dẫn.

 

Còn tất cả đàn ông đều
thèm nhỏ dãi.

 

- Chuyện này không lạ sao ?
- Tôi thì không.

 

- Tại sao không ?
- Vì tôi làm việc cho truyền hình.

 

O, nhanh lên.

 

Anh biết không, Walter,
Tôi nghĩ Joanna đúng đó.

 

- Tôi nghĩ Stepford là câu trả
lời thoả đáng.
- Cô ấy thật tuyệt vời.

 

Hay sẽ là như thế.

 

- Coi nào, giúp tôi lên.
- Chúng ta không nên ở đây.

 

Ồ, coi nào. Đứng hiền thế.

 

- Tôi nên về với những cái bánh nướng.
- Vì sao ?

 

Vì cô chỉ làm 5000 cái thôi à ?

 

- Chúng ta đang đi xa đó.
- Chỉ khi chúng ta bị bắt thôi.

 

Khỉ thật, tôi chẳng thấy gì.

 

Ồ, có đèn kìa.
Ngay đó đó.

 

Không, Bobbie.

 

Đây có gì lạ lùng lắm.

 

Tại sao ? Chỉ là chân dung gia
đình thôi mà.

 

Ừ, ý tôi nói vậy.

 

Đèn.

 

Chúng ta nên ra khỏi đây.

 

Chúng ta nên chạy không ?

 

Ồ, Chúa ơi.

 

Clarice à ?

 

- Chào các cô !
- Roger !

 

Làm chúng tôi sợ quá.

 

- Các cô làm gì ở đây vậy ?
- Chuyện gì trong đó ?

 

Họ có mua dâm, coi phim tầm
bậy hay làm tình tập thể không ?

 

Ồ, thôi mà. Họ còn không
ném gối vào nhau nữa.

 

- Ho đến đó.
- Bọn đàn ông.

 

- Gọi chúng tôi nhé.
- Được.

 

Rog hả ?

 

Chuyện gì thế ?
Anh thấy ai không ?

 

Không một bóng ma.

 

Nhưng có chuyện gì thế,
ở trong những căn phòng đó ?

 

Chứa đồ ư ? Áo ngực à ?

 

Hay xác chết ?

 

- Jerry.
- Anh thất cái cửa bên trái không ?

 

Mở ra đi.

 

Ồ, các ông.

 

Tại sao, tôi chẳng thấy gì cả.
Tối quá.

 

Dùng đèn pin đi.

 

Cứ như là Nancy Drew trong
''Bí mật của cơn khủng hoảng
tuổi trung niên''.

 

Tôi đang tìm gì đây ?

 

Nhìn xuống đi.

 

Jerry à ?

 

Roger !

 

Roger !

 

- Bobbie.
- Roger !

 

- Bobbie ơi ?
- Roger !

 

Roger nói không có gì ở Hội đàn ông.

 

Ừ thì, tại sao anh ta không bắt máy ?

 

- Đã 2 ngày rồi.
- Bobbie.

 

Roger !

 

Roger !

 

Đây không phải loại áo anh ta
thích sao, loại Dolce & Gabbana ?

 

Lọai Guccis.

 

- Và loại Versace.
- Có lẽ anh ta vứt đi.

 

Vứt cho ai ? Một tay đồng tính
vô gia cư ư ?

 

Anh ta thích thứ này.

 

Chương trình của anh ta từ Hairspray.

 

- Ồ, Chúa ơi.
- Chuyện gì vậy ?

 

Viggo.

 

Xin cảm ơn, quý ông bà.
Tôi là Jerry Harmon, và tôi...

 

Tôi biết tôi là người mới ở đây,
nhưng tôi có cảm giác đây
như nhà mình vậy.

 

Tại sao Jerry mời chúng ta
gặp anh ta ở đây ?

 

Hãy tự hào tôi có thể giới thiệu
cho Stepford ứng viên mới cho
nghị viện của bang.

 

Thưa quý ông bà, đây là ông
Roger Bannister.

 

Cái gì ?

 

Anh ta thật tuyệt.

 

Cảm ơn.

 

Cảm ơn rất nhiều.

 

Các vị có thể sẽ hỏi, tôi có trình
độ gì cho chức vụ cao như thế ?

 

Ừ thì, tôi tin Stepford, nước Mỹ
và sức mạnh của nguyện cầu.

 

Đó là giá trị tôi khám phá ra
từ bạn của tôi,

 

từ cuộc sống và Chúa,
Jerry Harmon.

 

Roger. Roger.

 

Vâng. Có câu hỏi gì à, bà Mark owitz ?

 

Giờ 2 anh hạnh phúc chứ ?

 

Hơn bao giờ hết. Vì giờ tôi biết
là người đồng tính thì không
có nghĩa là

 

gã ẻo lả, nhu nhược hay quá xúc cảm.

 

- Tôi không là người yếu đuối.
- Không.

 

- Đúng đó, Roger !
- Quả là người đàn ông !

 

- Roger.
- Vâng, bà Walter Kresby.

 

Roger, tôi không hiểu. Anh
trước kia, anh là Roger.

 

Nhưng giờ thì...

 

Giờ anh khác hẳn.
Tóc của anh, quần áo của anh.

 

- Anh như người khác vậy.
- Người ta thay đổi.

 

Các người không thể ngăn Stepford.

 

Các người không thể ngăn Stepford,
Các người không thể ngăn Stepford,

 

Các người không thể ngăn Stepford,
Các người không thể ngăn Stepford,

 

Các người không thể ngăn Stepford,
Các người không thể ngăn Stepford,

 

Vậy đó là lý do ta rời Stepford sao ?

 

- Anh sẽ không đi đâu.
- Được.

 

Trước đây, Roger dí dỏm,
khôi hài và bảnh bao.

 

- Và anh chắc anh ta vẫn vậy.
- Không.

 

Giờ anh ấy nói trước đám đông
trong bộ vét cứng như thế.

 

Này, có nhiều cách để là
người đồng tính mà.

 

Đừng cố làm cho anh ấy
theo kiểu rập khuôn.

 

Bobbie đúng đó,
và cô ấy cũng đang bỏ đi.

 

Nơi này làm gì đó với người ta đó.

 

Tất cả phụ nữ ở đây đều bận
rộn, đều hoàn hảo và đều cười,

 

và tất cả đàn ông đều luôn
hạnh phúc.

 

- Và có vấn đề đó là vì...?
- Vì nó bất bình thường, Walter.

 

Nó... Nókhông phải là thế giới.
Không phải là chúng ta.

 

Và em sẽ đón tụi nhỏ ngay đây,

 

và chúng ta sẽ đi khỏi đây.

 

Có hoặc không có anh.

 

Đã khoá,

 

Em không bao giờ thay đổi,
phải không ?

 

Không thật sự thế.

 

Mở cửa ra đi.

 

Đã mở cửa,

 

Và em đúng đó.

 

Về điều gì ?

 

Nếu em không vui như thế,
vậy chúng ta sẽ đi.

 

Có lẽ quay về thành phố.

 

Chúng ta sẽ đi ngày mai.

 

Cảm ơn anh.

 

Cảm ơn.

 

Em làm gì thế ? Hở ?

 

Ăn bánh ngọt à ?

 

Mới 4h sáng. Em làm gì thế ?

 

Chỉ là công thức nấu ăn cho ngày mai.
Em muốn coi qua trước.

 

- Thứ gì ?
- Bánh táo. Bobbie muốn ăn.

 

Em sẽ lên ngay.

 

Walter à ?

 

Gì em ?

 

Bobbie à ? Bobbie !

 

Ồ, Chúa ơi.

 

Bobbie à ?

 

Xin chào, Joanna.

 

Đây không phải là buổi sáng
đáng yêu sao ?

 

Một màu dễ thương.

 

- Mẹ !
- Mẹ ơi !

 

Chào các cục cưng.

 

Cảm ơn các con đã để lại lời nhắn.

 

Adam, con muốn bơ đậu phộng
và nước trái cây không vỏ,

 

một thanh kẹo Snickers và
đồng hồ Rolex.

 

Ben, đây là nguyên bánh lúa mạch,

 

và sữa đậu nành và 3 cái bánh
phủ sôcôla của Đức.

 

- Ăn qua loa chứ ạ ?
- Dĩ nhiên.

 

Và, Max, con có thịt xông khói,
rau diếp và cà chua

 

trong ổ bánh mì nướng vừa
có rắc mè.

 

Nhưng về các hoạt động vui chơi ?

 

Có Mace Windu và Amidala đây.

 

- Còn Boba Fett ở đâu ?
- Họ đi rồi.

 

- Mẹ !
- Đây là 500 đô.

 

Được rồi.

 

Tạm biệt, mẹ. Tạm biệt, Joanna.

 

Ồ, chúng lớn nhanh quá.
Tôi nghĩ phải có thêm 3 đứa nữa.

 

Bobbie, nghe tôi đây.
Họ đã làm gì cô hở ?

 

Họ làm gì cô ?
Thuốc cô à ?

 

Hay tẩy não cô ?
Coi nào, nói với tôi đi.

 

Dĩ nhiên, nhưng đợi tí đã.
Giờ tôi phải làm sạch

 

cái chuồng lợn này. Cà phê chứ ?

 

Không cà phê. Bobbie, Bobbie.

 

Tối qua tôi đã lên mạng, được chứ ?
Và tôi tìm thấy,

 

tất cả phụ nữ ở đây,
họ từng có sự nghiệp lớn,

 

Ý tôi là, lớn lắm.

 

CEO này, uỷ viên quản trị này,
thẩm phán này.

 

Sarah Sunderson, cô ấy từng
điều hành cả hãng hàng không.

 

Với làn da tuyệt với đó à.

 

Không. Không, không.
Cô ấy không như thế này.

 

- Không ai trong họ giống thế này. Họ...
- Cà phê không ?

 

Cà phê à ? Không, không cà phê.

 

Bobbie. Bobbie. Không là cô nữa rồi.

 

Đúng đó, Joanna. Không là tôi nữa.

 

Mà là tôi hoàn toàn mới.

 

Tôi hạnh phúc, tôi khoẻ mạnh
và tôi hiểu ra

 

- thứ gì quan trọng trong cuộc sống.
- Ừ.

 

- Cuốn sách mới của cô.
- Đúng đó.

 

Đó là thứ quan trọng,
sách dạy nấu ăn mới.

 

Và chồng của tôi, gia đình tôi và
làm thành mái nhà tuyệt vời.

 

Một bài học mà mọi phụ nữ phải học.

 

Đặc biệt là cô đó.

 

Tôi là bạn cô, Joanna.
Tôi sẽ giúp cô.

 

- Cô cần tôi.
- Tránh xa tôi ra.

 

Cô bị căng thẳng.

 

- Ừm, thỉnh thoảng thôi.
- Và cô ích kỷ.

 

- Cô muốn thống trị thế giới.
- Không.

 

Tôi sẽ chữa cho cô.
Tôi có thể làm cô thay đổi.

 

Họ..đã... làm gì cô ?

 

Hãy nhanh lên.

 

Bắt mày đi.

 

Chào, có... ? Có phải nơi
cắm trại không ?

 

O.

 

Vâng, đây là... Tôi là Joanna Eberhart.
Tôi muốn nói chuyện với tụi nhỏ.

 

Tôi sẽ đến đón chúng ngay.

 

Cái gì ?

 

Walter !

 

Walter, anh ở đâu ?

 

Em biết anh giữ tụi nhỏ.

 

Pete, Kimberly !

 

Ồ, các ông.

 

Chào mừng.

 

Con tôi đâu ?

 

- Chúng an toàn.
- Con tôi ở đâu ?

 

- Cô sẽ gặp chúng sớm thôi.
- Walter ở đâu ?

 

Sao anh có thể làm điều này ?

 

Từ lúc chúng ta gặp,
em hơn anh về mọi mặt.

 

Em có học vấn cao hơn.

 

Em mạnh hơn, nhanh hơn.

 

Em khiêu vũ giỏi hơn,
chơi tenis hay hơn.

 

Em luôn kiếm tiền hơn 6 con số

 

hơn cả thứ anh mơ nữa.

 

Em nói giỏi hơn,

 

thành viên quản trị tài hơn.

 

Em thậm chí còn làm tình giỏi hơn
nữa. Đừng phủ nhận điều đó.

 

Em không thế.

 

Vậy thì, anh không có gì sao ?

 

Anh có em mà.

 

Không, anh phải bám váy em.

 

Anh phải nói tụi nhỏ em sẽ về trễ.

 

Anh phải nói trong cuộc họp
em không có ý kiến gì.

 

Anh phải làm cho em.

 

Với em mà.

 

Dưới quyền em.

 

Tất cả chúng ta đây.

 

Chúng ta đã lấy những phụ
nữ tuyệt vời.

 

Những siêu sao.

 

Nhưng nữ hoàng Amazon . Vậy,
em biết điều đó biến chúng
tôi thành cái gì ?

 

Khôn ngoan, có giá, may mắn.

 

Chỉ là thứ hỗ trợ thôi.

 

Là cơn gió nâng cánh của các cô.

 

Là hệ thống hỗ trợ thôi.

 

- Chúng tôi mới là đàn bà.
- Và chúng tôi không thích thế.

 

- Không, không thích đâu.
- Ừ, đúng đó.

 

- Anh đúng đó.
- Ừ, đúng rồi.

 

Và đây là câu trả lời của các
ông, giết họ à ?

 

Ồ, không. Không như thế đâu.
Chúng tôi giúp họ. Hoàn thiện họ.

 

Bằng cách biến họ thành robô à ?

 

Họ còn tí gì của họ không ?

 

Dĩ nhiên. Hầu như mọi thứ.

 

- Nên cho cô ta coi không ?
- Cho tôi coi cái gì ?

 

Một thứ tiên tiến mà tôi đã
làm để tiến ra thế giới.

 

Walter, tôi nghĩ chắc anh
chưa thấy đâu.

 

Một vài người hỏi, sao chúng
tôi làm được ?

 

Theo người thường,
nó thật sự khá đơn giản,

 

Theo tôi nào,

 

Trước tiên, chúng tôi có một phụ
nữ ảm đạm và không thoả mãn,

 

Sau đó, theo một kinh nghiệm
riêng giữa chồng và vợ,

 

anh ta nhẹ nhàng đặt cô ấy vào
hệ thống thay đổi giới tính nữ,

 

Nó hoàn toàn tự động,

 

Và sau đó

 

sự biến đổi bắt đầu,

 

Trước tiên, chúng tôi định vị não bộ,

 

Chúng tôi cài vào vài vi mạch,

 

Sau đó lập trình chúng,

 

Cũng thế, chúng tôi thêm vào ít
gia vị bí mật và đặc biệt,

 

Để tránh rủi ro,

 

người chồng sẽ ở một vị trí an toàn,

 

An toàn trên hết,

 

Cuối cùng, chúng tôi nâng
phẩm chất cô ta lên,

 

để hợp với những đặc điểm của
một người vợ Stepford lý tưởng,

 

Và ...

 

thế đấy !

 

Mọi thứ thật hoàn hảo,

 

Chào mừng đến với tương lai,

 

Lại là một bức vẽ nữa.

 

Tôi nên giải thích. Cô thấy đó,

 

tên thật của tôi không là Mike.

 

Chỉ là tên gọi thôi khi tôi làm việc.

 

- Ở đâu ?
- Microsoft.

 

- NASA.
- Disney.

 

AOL.

 

Đó là lý do phụ nữ vì sao
quá chậm ?

 

Joanna.

 

Đây là thứ anh thật sự muốn sao ?

 

Phụ nữ bị đối xử như nô lệ,

 

phụ nữ bị ám ảnh với việc
dọn bếp núc

 

làm tóc,

 

phụ nữ mà không bao
giờ thử thách anh sao,

 

người phụ nữ mà chỉ chờ đợi
vòng tay của anh sao ?

 

- Phải đó.
- Nghe hay đó.

 

Joanna, cô là người tài năng.

 

Chắc chắn cô đánh giá cao,
ít nhất là thế,

 

ý tưởng này thật tuyệt vời.

 

Hình ảnh, nếu cô có thể tạo
nên con người cô,

 

nếu cô có thể kềm nén những
thói quen bực mình của cô,

 

mỗi thói xấu,

 

một phút giây cô la hét, mè
nheo và đánh rắm trên giường.

 

Hãy tưởng tượng...

 

...nếu cô được thưởng thức
người cô yêu,

 

với cách tốt nhất.

 

Và lý do duy nhất khiến
cô nổi giận,

 

cô oán giận, thịnh nộ thì
rất dễ suy đoán.

 

Cô nổi giận vì chúng tôi đã
nghĩ đến việc biến đổi trước.

 

Trong khi cô đang cố trở
thành đàn ông,

 

chúng tôi đã quyết định
thành Chúa rồi.

 

Để em hỏi anh nhé,

 

những thứ máy này,
những bà vợ Stepford này,

 

họ có thể nói, ''Em yêu anh'' không ?

 

Mike.

 

Dĩ nhiên.

 

58 thứ tiếng.

 

Nhưng họ có thật lòng không ?

 

Hãy thưởng thức đi.

 

Walter.

 

Walt.

 

Joanna. Ngay đây.

 

- Sarah.
- Claire.

 

- Marianne.
- Charmaine.

 

- Roger.
- Roberta.

 

O, Mike !

 

Mike, Mike, Mike !

 

Mike, Mike, Mike !
Mike, Mike, Mike !

 

Chào mọi người.

 

Thật vui khi thấy

 

những người vợ tuyệt vời và
những người chồng cực kỳ
hạnh phúc của họ.

 

Tối nay là đêm tuyệt nhất
của năm vì tối nay

 

chúng tôi vinh dự có được thành
viên mới nhất của Stepford.

 

Theo ý tôi, họ là cặp đẹp nhất

 

và chúng ta có thể tự hào nói
Stepford :

 

cách yêu của người Mỹ.

 

Giờ thì...

 

...tôi muốn mời người phụ nữ
tuyệt nhất, người vợ yêu của tôi,

 

cô dâu của tôi, người bạn
tốt nhất của tôi,

 

sẽ cùng tôi nhảy điều Valse
giữa đêm hè tuyệt vời này.

 

Được đó.

 

Mọi thứ thật hoàn hải phải không ?

 

Mọi thứ.

 

- Mike.
- Ừ.

 

Cưng ơi.

 

- Thật hân hạnh.
- Thật vinh dự.

 

- Rươu sâm banh nhé ?
- Cho phép tôi.

 

Cửa hoạt động,

 

Chào mừng thành viên thứ 1956,

 

Kresby, Walter,

 

Vào khu vực an ninh,

 

Cảnh báo,

 

Cảnh báo,

 

Đang nhận dạng,

 

Vậy, Joanna, cô thích Stepford chứ ?

 

À, vâng. Thị trấn thật lộng lẫy.

 

Mọi người thật tử tế.

 

Và, tất nhiên, là ông.

 

Tôi à ?

 

Thật là đơn giản.

 

Em, lấy anh thêm ly Scotch nữa.

 

Có ngay đây, thưa anh.

 

Bắt đầu đảo ngược mạch,

 

Bắt đầu đảo ngược mạch,

 

Đảo ngược thành công,

 

Đang xoá chương trình Stepford,

 

Dữ liệu bị hư,

 

Đang xoá,

 

Em yêu.

 

O, Herbert.

 

Khôi phục ý thức cá nhân,
đang xoá chương trình Stepford,

 

Chuyện gì đây ?

 

Tôi đang mặc gì đây ?

 

Mike !

 

Mike, có chuyện gì đó...

 

...không diễn tả được đang diễn
ra trong phòng khiêu vũ kìa.

 

Anh phải đến ngay.

 

Tận thế rồi !

 

Các ông làm gì với chúng tôi ?

 

- Mike !
- Mike !

 

Quý ông, kiểm soát các bà vợ đi.

 

Kiểm soát ho đi.

 

Nó không hiệu quả rồi !

 

Đây không phải là Stepford.

 

Mike, chuyện gì vậy ?

 

Em đang ở trong vườn,
và em đang mơ...

 

nụ cười và khuôn mặt láng
mượt của ông.

 

Và em nhận ra...

 

...tôi có thể làm tốt hơn.

 

- Walt.
- Cô ấy không là rôbô.

 

- Cái gí ?
- Cái gì ?

 

Cái gì, cô ta không là rôbô sao ?

 

Chưa bao giờ.

 

Chờ tí đã.

 

- Tôi không thể làm thế.
- Gì ?

 

Tại sao không ?

 

Vì cô ấy không phải là dự án
khoa học.

 

Vì tôi không đi lấy thứ gì
từ RadioShack.

 

Thật xấu hổ.

 

Không.

 

Đó là người đàn ông.

 

Tôi nghĩ anh đã sẵn sàng.

 

Tôi nghĩ...tôi nghĩ anh đã sẵn sàng.
Tôi nghĩ tôi biết anh.

 

Anh là sư sỉ nhục.

 

Cho tất cả những gì thị trấn
này đang có.

 

Cho tương lai.

 

Đúng đó, đúng đó. Bảo anh ta đi.

 

Anh sẽ phải trả già vì điều này.

 

Ông dám đụng tới anh ấy à.

 

Không !

 

Ông ta là người chồng theo
kiểu Stepford à ?

 

Một thiên thần.

 

Giờ anh ấy...

 

...thành mảnh vụn, vì các người.

 

Nhưng bà là cái gì ?
Là người hay máy ?

 

Là một quý bà.

 

Thật sự chứ ?

 

- Từ trên xuống dưới.
- Chờ đã.

 

Chờ nào, một quý bà thật sự ư ?
Và là người à ?

 

Ừ, và có lẽ là người đoan trang
duy nhất còn lại.

 

- Ở Stepford à ?
- Trên thế giới !

 

Bà ấy thật tuyệt.

 

Tất cả thứ này, Mike, các bà vợ,
Stepford, là ý tưởng của bà sao ?

 

Phải. Và tất cả những gì tôi
muốn là thế giới tốt đẹp hơn.

 

Một thế giới khi đàn ông là
đàn ông và phụ nữ thì cống hiến
và đáng yêu.

 

Có ai có tuộc nơ vít không ?

 

Bà ta điên rồi.

 

Một thế giới lãng mạn và đẹp đẽ,

 

thế giới của áo dạ hội,
một thế giới hoàn hảo.

 

Nhưng bà đã lấy một rôbô.

 

Một người đàn ông hoàn hảo.

 

Và tôi chỉ muốn biến các người,
tất cả các người...

 

...thành những phụ nữ hoàn hảo.

 

Chúng tôi không cần
nên hoàn hảo.

 

Sao bà có thể làm như vậy với
chúng tôi ?

 

Vì tôi cũng đã như các cô.

 

Bị khủng hoảng, bị sốc,
bị bội bạc.

 

Tôi là kỹ sư thần kinh và não
bộ giỏi nhất thế giới.

 

Tôi có những hợp đồng tối mật
với Lầu Năm Góc, Apple và Mattel.

 

Tôi bị suy khủng hoảng.

 

Suy nhược.

 

Cho đến một đêm,
tôi trở về nhà và thấy...

 

...Mike.

 

Với Patricia.

 

Người phụ tá...

 

...tài năng...

 

...tóc vàng mới 21 tuổi thôi.

 

Tất cả thật...

 

...xấu xa.

 

Và sớm hôm sau,
khi tôi đến bên bàn ăn sáng

 

có xác bất động của họ, tôi nghĩ...

 

...''Tôi đã làm gì nhỉ ?''

 

Nhưng quan trọng nhất...

 

...tôi có thể làm gì để thế
giới thêm tươi đẹp ?

 

Tôi có năng lực.

 

Nhưng tôi cần sự giúp đỡ cho
ý tưởng lớn hơn nữa.

 

Và tôi đã tao...

 

...Mike.

 

Vì anh ấy là người những tên
đàn ông khác sẽ nghe theo.

 

Và tôi tự hỏi,

 

''Nơi nào mọi người không để
ý đến thị trấn toàn là rôbô thôi ?

 

''Là Connecticut''

 

Thế là tôi quyết định đảo
ngược thời gian,

 

đến thời trước đây,

 

trước thời đại ngày nay,

 

trước khi phụ nữ tự biến
họ thành rôbô.

 

- Lùi lai !
- Xin lỗi.

 

Sao bà cũng không chuyển
đàn ông luôn ?

 

Để sau.

 

Và điên rồi.

 

Tôi yêu điệu Valse và thị trấn...

 

...và một người.

 

Vậy là, Joanna, cô đã viết
tư liệu rất hay,

 

Stepford : Bí mật của vùng ngoại ô,

 

Và đoạt... 5 giải Emmy,
đúng không ?

 

Ồ, 6 chứ.

 

- Cô ấy mắc cỡ đó.
- Và rất khiêm tốn đó.

 

Và, Bobbie, sự táo bạo khiến
sách của cô bán chạy nhất.

 

Ông biết không, tôi chỉ mang
toàn ác cảm.

 

Vì thế tôi viết nên cuốn
sách về thơ thôi.

 

Tất cả về hy vọng và đối thoại

 

và sức mạnh chữa lành tình yêu.

 

Nó được gọi là gì ?

 

''Chờ đến khi anh ta ngủ,
thì cắt phăng đi'',

 

- Thế đấy.
- Tôi đã khóc đó.

 

Giờ thì, Roger, tin tốt lành đây.

 

Anh tranh cử và thắng.
Giờ anh trong nghị viện bang rồi.

 

- Một cách độc lập.
- Mục tiêu k ế tiếp là Nhà Trắng chứ.

 

- Vâng, đất nước cần
những điểm sáng.
- Đó là người anh hùng của ta đó.

 

Và, Jo, Walter thật sự vượt qua cô,

 

vậy cuộc hôn nhân thế nào rồi ?
Mọi thứ hoàn hảo chứ ?

 

Không đời nào.

 

Nhưng chúng tôi đang rất vui.

 

Bởi vì, ừm...

 

Vì bây giờ, chúng tôi biết hôn
nhân không thể dành cho
sư hoàn hảo.

 

Hoàn hảo. Hoàn hảo không
nghĩa lý gì.

 

Còn những ông chồng khác thì sao ?

 

Họ vẫn còn giận dữ chứ ? Họ còn
muốn các phụ nữ rôbô không ?

 

Dĩ nhiên. Đàn ông như heo vậy.

 

Họ là loài gặm nhấm kinh tởm,
gớm ghiếc và ghê nữa.

 

Nhưng chúng tôi đang cố giúp họ,
đúng không, Bobbie ?

 

- Đúng.
- Vâng, chúng tôi đang dạy lại họ.

 

Và ho ở đâu ?

 

Ồ. Ồ, vẫn ở Stepford.

 

Bị nhốt trong nhà đó.

 

Này, các ông.

 

Dãy nào có khăn tắm mềm thế ?

 

Tôi mà lấy không đúng,
vợ tôi giết tôi mất.

 

Ồ, dãy số 3. Và tôi cần...

 

Thôi nói chuyện, mua sắm đi.